Sức hút từ vẻ đẹp trưởng thành của Ishahara



Lịch 2010 của Ishihara Satomi

Như các đồng nghiệp của mình,  Nữ diễn viên điện ảnh Ishihara Satomi 22 tuổi đã phát hành lịch 2010 vài ngày trước đã có một sự kiện nhỏ cho lễ ra mắt này. Chủ đề bao quát của cuốn lịch là sự "đời thường"" ( cảnh hậu trường hay lúc rảnh rỗi,...), bởi vậy cô đă xuất hiện cùng bộ áo len trắng thay vì những bộ đầm sang trọng, tạo ra môt không gian đời thường hơn.



"Trong suốt quá trình bấm máy, không khí rất nhẹ nhàng và thoải máu, giống như một cuộc tản bộ trong nhà vậy". Cô luôn giữ được vẻ tự nhiên và dễ chịu trên khuôn mặt.

Cảnh cô thích nhất là tranh chụp cho lịch tháng 3 và tháng 4. Trong ảnh, Ishihara mặcmột chiếc váy xanh và nhìn vào máy quay với đôi mắt thật đẹp cùng với cặp đùi hơi hé lộ một chút. Phải nói rằng đây là một bức ảnh khá hấp dẫn mà không quá phô bày, các phón viên khen cô vì vẻ đẹp có vẻ trưởng thành hơn. Ishihara trả lời cùng với nụ cười rạng rỡ " Các bạn thật sự nghĩ vậy sao? Tôi rất vui vì mọi người nghĩ vậy. Tôi nghĩ là nhờ góc chụp." Cô khiêm tốn mỉm cười.

Sinh nhật thứ 23 của Ishihara sắp tới vào tháng 12 nhưng có vẻ như cô không định tổ chức. "Lúc đó tôi đang phải có mặt để quay phim." Ishihara thổ lộ cô đã có một bữa tiệc hoá trang Halloween rất vui vẻ tuần trước nên cũng không lấy gì làm buồn...

"Tôi và các bạn gái đã tổ chức tiệc hoá trang. Chúng tôi thuê một phòng khách sạn, ăn mặc thật đẹp và cùng nhau chơi bài."  Dĩ nhiên cô không thể tránh né viêc kể cho các phóng viên nghe mình đã hoá trang thế nào trong bữa tiệc. "Thật ngại vì tôi đã không có nhiều thời gian để chọn một bộ lễ phục ấn tượng. Và cuối cùng tôi đã mặc áo dài ( trang phục truyền thống của Việt Nam)."


Trang tháng 1 và 2 trong bộ lịch

Vài ngày trước đó, Ishihara thổ lộ rằng cô muốn kết hôn ở tuổi 26. " Chỉ còn 3 năm nữa".Cô ấy trả lời khi được hỏi lại về việc này. Ishara cười và nói " Tôi muốn trở thành một phụ nữ đẹp khi tôi kết hôn, không kể đến tuổt tác". Nếu bạn muốn được thuyêt phục hơn bởi vẻ đẹp của Ishihara Satomi, hãy tìm và sử hữu cuôn lịch cua cô ấy ;;)



There was a profound silence. Then suddenly a sharp noise resounded in the air. The Viscount had boxed his adversary's ears. Every one rose to intervene. Cards were exchanged.
Back in his home, the Viscount walked for several minutes up and down his room with long quick strides. He was too excited to think. A solitary idea dominated his mind: "a duel"; but as yet the idea stirred in him no emotion of any kind. He had done what he was compelled to do; he had shown himself to be what he ought to be. People would talk of it, would approve of him, congratulate him. He repeated aloud, speaking as a man speaks in severe mental distress:
"What a hound the fellow is!"
Then he sat down and began to reflect. In the morning he must find seconds. Whom should he choose? He searched his mind for the most important and celebrated names of his acquaintance. At last he decided on the Marquis de la Tour-Noire and Colonel Bourdin, an aristocrat and a soldier; they would do excellently. Their names would look well in the papers. He realised that he was thirsty, and drank three glasses of water one after the other; then he began to walk up and down again. He felt full of energy. If he played the gallant, showed himself determined, insisted on the most strict and dangerous arrangements, demanded a serious duel, a thoroughly serious duel, a positively terrible duel, his adversary would probably retire an apologist.
He took up once more the card which he had taken from his pocket and thrown down upon the table, and read it again as he had read it before, in the cafe, at a glance, and in the cab, by the light of each gas-lamp, on his way home.

No comments:

Post a Comment